“Thứ này là vợ của con. Cứ chơi với nó đến khi nào chán thì thôi.” Đó là lời mà một người mẹ có thể nói với đứa con trai 10 tuổi của mình sao? Cậu chồng trẻ tuổi của tôi là người nói lắp. Gương mặt lấm tấm vảy rắn. Bàn tay còn vết sẹo bỏng. Tôi đã chăm sóc người chồng như thế ấy một cách tận tình. “Ngài ăn tiếp đi. Phải ăn nhiều thì mới cao hơn tôi chứ.” “C-có nhất thiết phải cao hơn Cheria không?” “……” “T-ta lại thấy Cheria cao hơn ta thì… tốt hơn…” Nhưng có lẽ tôi đã quá tận tình chăng? Người chồng mềm mại như bánh mochi từng đóng phim chữa lành cùng tôi biến đâu mất rồi?? Thay vào đó là một người hơi…không bình thường cho lắm. “Chết rồi à? Thế thì mọi chuyện nhẹ nhàng hơn rồi.” “……Sao cơ?” “……Tôi thấy những người nói mạng sống con người như thể côn trùng đều là rác rưởi.” Rốt cuộc cậu có đang để ý đến phản ứng của tôi không đấy?